Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2014

Thư này con viết cho ba mẹ

Hình ảnh
Phượng đã thôi khoác trên mình chiếc áo mùa rực lửa, ve chẳng còn gọi hè trên những tán cây cành lá. Chào hạ! Lá rơi, thu về. Chiếc trống trường bừng tỉnh sau giấc ngủ say. Trong từng mái trường, lớp học, không khí nô đùa, cười nói giòn tan đã trở lại. Một năm học mới bắt đầu. Chợt lòng nó quặn thắt nhớ xưa, nhớ ba mẹ. Ba nó, một người chân chất, thật thà, yêu thương con hết mực. Mỗi một năm học trôi qua, để chị em nó được đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa là thêm một lần ba nó phải gồng mình bởi những khó khăn, vất vả nơi ngoài khơi biển lớn, nơi những mối nguy luôn rình rập muốn cuớp ba của nó. Nó thương ba lắm nhưng chẳng biết làm sao để đổi thay. Thi thoảng, nó buồn và chỉ biết lẩm bẩm: "Thôi thì, mình cố gắng học vậy!". Thêm một mùa tựu trường nữa, nhìn các em học sinh đón chào năm học mới mà lòng nó bùi ngùi khôn tả. Nó còn nhớ như in những năm tháng học trò ấy. Những ngày nắng gắt làm người ta như muốn "nhá đom đóm" mỗi khi ra đuờng, hay nh

Đôi gánh trên vai mẹ tôi ...

Hình ảnh
Nhớ ngày đó tôi lớn lên trên đôi gánh của mẹ ... 5 tuổi. Con ngồi lọt thỏm trong một bên quang gánh của mẹ, miệng líu lo:  “Gánh gánh gồng gồng.  Gánh sông gánh núi.  Gánh củi gánh cành…”.  Mẹ khe khẽ trở vai. Con hồn nhiên thúc vào quang gánh: “Mẹ, nhanh lên mẹ”. 10 tuổi. Con lon ton chạy theo mẹ ra đồng. Mẹ sợ con vấp nên phải đi nhanh, đuổi theo con. Đôi quanh gánh chòng chành, chòng chành… 15 tuổi. Con bắt đầu biết thư­ơng mẹ. Biết ghé thử đôi vai con gái gánh giùm mẹ đôi quang gánh. Để tối về mẹ xuýt xoa bóp vai con bằng r­ượu thuốc. Lần đầu tiên con biết đôi quang gánh của mẹ nặng đến thế. 20 tuổi. Con đi học xa và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt con khi con trở về là dáng mẹ với đôi quang gánh nặng trĩu hai vai trên con đ­ường bỏng rát nắng vàng. Chợt thót lòng. Bao năm rôì mà mẹ vẫn thế. Vẫn gánh nặng hai vai… Về nhà chỉ biết giúp việc nhà cùng tkt cleaning phụ mẹ . Vẳng lại trong con là câu hát ngày thơ ấu: “­Ước gì em hoá làm mây. Em che cho mẹ c

Oshin nhà chị tôi

Hình ảnh
Không chỉ kén chọn trong ăn uống, cô ôsin nhà chị Thanh còn làm gia đình chị phải ngỡ ngàng khi tuyên bố: bị dị ứng nước rửa bát....  Oshin Quý tộc   là cái tên mà khu phố nhà chị Thanh ưu ái dành riêng cho cô ôsin nhà chị. Chẳng hiểu ở dưới quê cô sống ra sao, nhưng từ khi về nhà chị Thanh làm người giúp việc , cô ta đỏng đảnh ra trò. Lúc nào cô ta cũng luôn miệng kể với chị Thanh rằng: gia đình cô ta dưới quê “hoàn cảnh” lắm, nhà đông con, năm chị em nheo nhóc, đói khổ, từ nhỏ cô ta đã phải làm lụng lam lũ…Thế mà về nhà chị Thanh, cô ta còn tỏ ra “chảnh” hơn cả bà chủ. Trước tiên phải kể đến cái khẩu vị đặc biệt của cô ta. Phải nói rằng ôsin nhà chị vô cùng “kén” ăn. Mỗi hôm nhà chị ăn thịt gà thì cô ta nhất định chỉ ăn thịt nạc chứ không ăn da, ăn cá thì nhất định chỉ ăn cá chép, mà lại chỉ ăn mỗi…da cá chép. Trong bữa cơm, nhìn người giúp việc ngồi gảy gót đĩa thức ăn thì những ai không biết dễ tưởng cô ta là bà chủ, còn chị Thanh mới chính là người giúp việc khi xót của, toàn

Hãy tự quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão

Hình ảnh
Hãy tự quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão Để khi rời xa mái ấm êm đềm nhất chúng ta sẽ có thể học cách sống một mình. Thuở bé ta được chở che, bao bọc trong vòng tay cha mẹ, dưới mái ấm hiền hòa. Chúng ta chưa nhìn ra thế giới bên ngoài đang diễn ra như thế nào. Rồi để khi lớn lên, cuống cuồng chia tay người thân đến một chân trời mới. Nơi đó, yêu thương có, hạnh phúc có, ngọt ngào có nhưng cay đắng, vấp ngã, đau đớn cũng đang giăng mắc đầy rẫy. Vậy hãy học cách quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão ấy đi? Để không phải ngỡ ngàng khi cuộc sống không như mơ. Hãy tự quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão  Để khi đêm đông ùa về, ai đó đã bước ra khỏi cuộc đời ta thì vẫn sẽ có thể can đảm bước đi một mình khi trời giá rét đang bủa vây. Hạnh phúc, yêu thương, chia ly, từ biệt, những cái ranh giới ấy mỏng manh lắm, nhạt nhòa lắm. Người đã không còn thương ta nữa rồi, bờ vai lạnh ngắt, nụ hôn ngày hôm qua đắng chát trên môi quyện trong làn nước mắt rơi cho kí ức cũ. T

TRUYỀN THUYẾT MÙA VU LAN BÁO HIẾU

Hình ảnh
TRUYỀN THUYẾT SỰ TÍCH MÙA VU LAN BÁO HIẾU Theo Kinh Vu Lan - Mục Kiền Liên là một trong các đại đệ tử của Phật Thích Ca.Mục Liên đã tu luyện đạt tới Lục thông,vì lòng tưởng nhớ cha mẹ nên ông dùng Huệ Nhãn của mình để tìm kiếm. Thấy mẹ mình đang đọa vào ngục của Ngã Quỷ,thân hình tiều tụy.Mục Liên xót thương thân mẫu biết mẹ mình đói khát nên mới đem vật phẩm cho mẹ.Sợ miếng ăn ma quỷ cướp mất nên tay tả tay hữu chắn che,Nào ngờ miếng ăn chưa đưa lên miệng đã hóa than lửa nên đâu thể nuốt vô.Trong lòng thê thảm bi ai,Mục Liên bèn về giảng đường thưa với Đức Phật.Phật nói,tuy ông dù đã thần lực nhiệm mầu,nhưng vì thân mẫu gốc tội rất lâu nên một mình ông không thể cứu mẹ được.Muốn cứu giúp mẹ phải dựa vào thần lực của Mười phương Tăng.Vậy ngày rằm tháng bảy (ngày "Tự Tứ"),là ngày mà mười phương Tăng dù ở bất kỳ đâu cũng tụ hội về.Nhân ngày đó sắm sửa vật dụng cứu tế : đồ ăn,thức uống,hoa trái,nệm lót,đèn đuốc,món ăn tinh sạch đựng trong bình bát ... để dựa nhờ thần lực c

Mẹ ơi ! con đã sai ...

Hình ảnh
Mình là 1 đứa con xa nhà vào SG lập nghiệp, đọc xong câu chuyện này thấy hối hận vô cùng. Quyết tâm  sửa sai. Mẹ ở quê không cần gì bằng cần con cái ở xa về nhà ăn cơm mẹ nấu. Ai còn mẹ thì cố sắp xếp công việc , bạn bè về với mẹ nhé. Đừng để hối hận không kịp. ******* Lưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở miền quê thưa người, xa lắc. Anh quyết chí lên thành phố mưu cầu tiến thân để sống tốt và giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan chẳng bao giờ dứt… Lòng đầy nhớ thương, nhưng chẳng về mà thăm mẹ cho được, dù tháng nào anh cũng dành tiền gửi đều đặn về cho bà… Nhưng có lần trong thư mẹ anh gửi: Con trai ơi… đã quên mẹ rồi sao… Anh đọc thư mà nước mắt lã chã. Rồi anh cũng đã tạm thu xếp mọi việc về quê thăm mẹ. Lòng tràn ngập hân hoan… Mẹ con lâu ngày gặp lại mừng mừng tủi tủi khôn xiết. Sờ nắn bờ vai con, người mẹ rưng rưng: Con ơi, mẹ nhớ con lắm…! Anh ôm lấy người mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng mà nhòa lệ: Mẹ ơi, con n

Ba ơi! Con xin lỗi ...

Hình ảnh
Thương mẹ? Sao ba lại uống rượu...lại say rồi đánh mẹ con con... *** Tôi - một thằng học trò lớp 12 đầy ước mơ và hoài bão - cái tuổi mà người lớn chưa thành con nít cũng chẳng xong, sinh ra trong một gia đình nghèo...nhưng không được ai chấp nhận. Ba tôi...suốt ngày uống rượu, mỗi khi về nhà chỉ nhớ đến chuyện đánh đập con cái và vợ mình. Lúc nhỏ thì tôi hay khóc...những giọi nước mắt rồi dần khiến con người ta chai lì hơn. Tuổi 17 lẽ ra phải hồn nhiên ngây thơ và trong sáng, thì tôi, trong mắt mọi người tôi là 1 đứa học trò nghịch ngợm và quậy phá. Nhưng mỗi buổi đi học về..sau câu chào rạng rỡ và chẳng hề lo âu với chúng bạn, tôi khi bước vào sân nhà lại là một con người khác. Bắt đầu cúi mặt xuống và nín thở chuẩn bị nghe những gì vào tai mình...những lời ba mẹ chửi rủa nhau mà đáng ra cái tuổi của tôi không phải nghe... Ba tôi vừa sinh ra thì bà nội tôi mất. Ba quá được nuông chiều vì sự mất mát về mẹ của mình. Từ khi cưới mẹ thì ba không hề làm được một việc gì

Mẹ tôi là thế đấy ....

Hình ảnh
Thế là mẹ lấy chồng. Không cưới, không hứa hẹn nhưng cả hai bên gia đình mặc nhiên chấp nhận sự tồn tại tình cảm của họ. *** Nắng nướng khét lẹt mặt đất. Những con đường cát trắng chạy dài hun hút bị sức nóng của mặt trời nung vàng như bánh rán. Thỉnh thoảng, vài cơn gió lào thổi ngang làm rát rạt làn da. Một phụ nữ gây gò, đôi dép nhựa vùi trong lòng cát, chiếc nón lá cũ, trên đôi vai mỏi, đôi gánh hàng đã vơi đung đưa theo từng bước đi chậm rãi. Làn da ngăm đen vì muối biển của bà đỏ ửng lên trong nắng và gió Lào nhưng nụ cười đầy hy vọng không bao giờ tắt trên khuôn mặt. Đó là mẹ tôi. Hình ảnh đó tôi mãi mãi không bao giờ quên được. Mẹ tôi từng là một cô gái đẹp, nước da bánh mật, đôi môi nhỏ nhắn luôn thắm đỏ, đôi mắt trong veo làm bao chàng trai một thời xao xuyến. Điểm trên khuôn mặt khả ái là một nốt ruồi nhỏ ngay giữa trán làm vẻ đẹp của mẹ càng duyên hơn. Nhiều người còn nói rằng mẹ giống như một cô gái trong phim Ấn Độ. Đã có bao người đến rồi lặng lẽ ra đi tr

Mẹ cũng yêu con! Mãi mãi….mãi mãi….!

Hình ảnh
Những ký ức của một đời người, cát bụi chẳng thế lấp đầy quá khứ. Những việc đã qua như khói như sương, những điều hư ảo khiến người ta chẳng thể cảm thấy được sự chân thành, lật giở từng trang sách đã ố vàng mà chân thực biết bao, chân thực đến nỗi khó mà quên được  “Sắp đi mũi chỉ kỹ càng Sợ con đi đó xa nhà quá lâu Chút lòng tấc cỏ dễ đâu Bóng ba xuân đáp ơn sâu mẹ hiền” Trên thế giới này có một giọng nói tuyệt với nhất, đó chính là tiếng gọi của mẹ yêu, mẹ dệt nên những giấc mơ cho con gái, thắp lên ngọn đèn sáng trong lòng con, bình dị mà vĩ đại. Tiếng chuông treo cổ lạc đà từ xa vọng lại, từng âm thanh lọt vào tai, làm lay động tiếng lòng nhạy cảm. Con xin gửi tới mẹ đã ở nơi xa ba từ “con xin lỗi”, ba từ này là ba từ sâu thẳm trái tim con gửi đến mẹ trong đêm vắng lặng. Yến oanh đến lại đi, xuân qua thu tới, ai rồi cũng phải tới lúc già, đầu bạc như tuyết. Con gái khôn lớn từng ngày, mẹ lại càng ngày ngày già đi! Tình yêu của mẹ giành cho con đã có lúc con ch

Mẹ

Hình ảnh
Nông nổi tuổi trẻ cùng với sự hiếu thắng, nó bước ra khỏi nhà với tất cả tài sản trên người, là hai bàn tay trắng.  *** - Con yêu ba mẹ nhất trên đời! Câu nói ngây thơ của đứa con 5 tuổi bỗng dưng khiến cho vợ chồng nó cảm thấy ngậm ngùi. Nó thấy như được trở về 20 năm về trước, về cái thời mà nó hay nhõng nhẽo như thế đối với mẹ. Nhưng giờ thì khác rồi, chính nó đã tự nát đập nát cái gia đình ấy... - Em có lỗi với mẹ quá, biết bao lâu nay, em luôn dằn vặt chính mình. Vì em mà anh với mẹ...Mình về xin lỗi mẹ đi, nha anh??? Cô vợ cắt ngang dòng hồi tưởng ngày nào, nó giật mình trở về với hiện tại. Hối hận là cái cảm giác mà nó nhận được ngay lúc này. 6 năm qua, dường như nó đã quên mất rằng, nó...từng có một người mẹ. Vì hạnh phúc của mình và người con gái nó yêu thương, đứa trẻ ấy đã nhẫn tâm từ bỏ cả chính người phụ nữ từng cực khổ nuôi nấng nó lên người. Và hôm nay, đứa con của nó đã nhắc nhở nó, bắt nó phải nhớ tới trách nhiệm của bản thân mình. - Ừ

Mẹ ơi! Con Nhớ Mẹ

Hình ảnh
CON NHỚ MẸ! Người ta bảo mẹ không đẹp, người ta bảo mẹ không có đôi mắt đẹp. Nhưng với con, mẹ lúc nào cũng đẹp, mẹ đẹp nhất chính là đôi mắt. Nơi đó con nhìn thấy cả bầu trời yêu thương dành cho con. *** Bước chân trải dài trên con đường, qua con phố, rẽ vào ngõ nhỏ, con nhìn thấy người phụ nữ đang phủi lớp bụi bẩn vương trên áo đứa trẻ, lo âu nhìn đứa trẻ "ngã đau lắm không con". Nắng đã tắt lịm, màn đêm đang trùm xuống ngõ nhỏ, những mệt mỏi của một ngày làm việc vẫn còn phảng phất, con thấy cô đơn, yếu mềm. Lòng con bỗng chạnh lại con nhớ mẹ, con nhớ đôi mắt của mẹ... Những ngày con nhỏ, con rất nghịch, hay mè nheo. Con thường trốn ngủ trưa đi chơi cùng mấy đứa hàng xóm giữa cái nắng như thiêu như đốt. Con hay bới tung đồ đạc trong nhà để chơi công chúa. Chiều đến con lại chạy khắp nơi, chạy mải miết quên luôn cả buổi tối. Mẹ vẫn hay đưa mắt tìm kiếm con trong cái xóm nhỏ xíu, ánh mắt đầy tức giận, hờn trách, pha chút lo âu. Bé xíu, con chẳng biết thế nào