Ba ơi! Con xin lỗi ...
Thương mẹ? Sao ba lại uống rượu...lại say rồi đánh mẹ con
con...
***
Tôi - một thằng học trò lớp 12 đầy ước mơ và hoài bão - cái
tuổi mà người lớn chưa thành con nít cũng chẳng xong, sinh ra trong một gia
đình nghèo...nhưng không được ai chấp nhận.
Ba tôi...suốt ngày uống rượu, mỗi khi về nhà chỉ nhớ đến
chuyện đánh đập con cái và vợ mình.
Lúc nhỏ thì tôi hay khóc...những giọi nước mắt rồi dần khiến
con người ta chai lì hơn.
Tuổi 17 lẽ ra phải hồn nhiên ngây thơ và trong sáng, thì
tôi, trong mắt mọi người tôi là 1 đứa học trò nghịch ngợm và quậy phá. Nhưng mỗi
buổi đi học về..sau câu chào rạng rỡ và chẳng hề lo âu với chúng bạn, tôi khi
bước vào sân nhà lại là một con người khác.
Bắt đầu cúi mặt xuống và nín thở chuẩn bị nghe những gì vào
tai mình...những lời ba mẹ chửi rủa nhau mà đáng ra cái tuổi của tôi không phải
nghe...
Ba tôi vừa sinh ra thì bà nội tôi mất. Ba quá được nuông chiều
vì sự mất mát về mẹ của mình. Từ khi cưới mẹ thì ba không hề làm được một việc
gì cho ra trò. Và từ từ lòng tin từ tôi và đứa em trai vào ba mất dần...
Tôi không được ba làm diều cho như những đứa bạn, không được
ba đưa đón đi học... Vì ... ba chỉ suốt ngày chìm trong cơn say rượu...
Cứ như thế tôi lớn lên dần, thì cũng là lúc sự khinh bỉ vs
tôi về ba càng lớn. Tôi thường xuyên cãi lời ba, thậm chí cón đánh lại ba khi
ba đánh mẹ và em trai.
Từ điển sống của tôi lúc đó chỉ có từ mẹ. Còn ba tôi...tôi
đã quên lãng từ lúc nào. Mỗi khi ai đó nhắc tới ba...là tôi bắt đầu rụt
rè...chưa bao giờ tôi dẫn bạn bè về nhà...
Học xong lớp 12, cũng là một buổi tối tôi có uống sinh nhật
đứa bạn về. Tôi và ba có nói chuyện, nhưng ba dường như phớt lờ mọi câu hỏi của
tôi...
Vì sao ba lại như vậy?
Vì sao ba uống rượu say rồi về đánh mẹ?
...
Ba không nói gì. Chỉ nói...ba xin lỗi.
Tôi nghẹn đứng.
Rồi cũng đến lúc tôi chuẩn bị thi đại học. Dù là một đứa ham
chơi trong mắt bạn bè, nhưng tôi đã ôn rất nhiều với ước mơ vào trường Báo Chí.
Nhưng cuộc đời thật khó nói trước điều gì. Tôi bị tai nạn và
không thể thi được.
Ở cái chốn quê miền trung nghèo, không có một việc làm nào
phù hợp với tôi...nên tôi quyết định vô Sài Gòn - nơi mà người ta gọi là Đất
Sài thành hoa lệ và chờ đợi sang năm thi lại để thực hiện ước mơ hoài bão mà
mình khao khát. Khi bước chân ra bến xe, tôi không chào ba.
Một thoáng, hình như tôi thấy ánh mắt của ba ươn ướt...
Bước chân lên Sài thành, thực sự cuộc sống không như những
gì tốt đẹp và chân chất ở quê. Người tôi gọi về tâm sự vẫn là mẹ, tôi tránh mọi
cuộc gọi của ba.
Chỉ cho tới khi những cuộc gọi quá nhiều, tôi đứng lặng. Có
lẽ ai đó sẽ nói mình là một thằng con trai bất hiếu với ba... Tôi bắt máy và giọng
ba cất lên: "Con trai. Ba đã sai nhiều rồi... Con không được giống như ba.
Con ở Sài Gòn...gắng sống tốt.... thấy không ổn thì về nghe con."
Thực sự đến đó...nước mắt tôi trào dâng...tôi không thể kìm
nổi cái thứ gọi là tình cảm cha con mà tôi thiếu thốn suốt 18 năm qua...
"Ba...sao ba lại như vậy?"
"Ba thương con..."
"Thương mẹ? Sao ba lại uống rượu...lại say rồi đánh mẹ
con con..."
....
Trong quyến nhật kí của mình, tôi đã từng dùng những lời lẽ
nặng nề nói về ba...
Rồi tôi sững lại khi xem một bộ phim Hàn - thứ phim sướt mướt
quá đáng. Nhưng tôi thấy trong phim người con hối hận khi cha mình mất...vì đã
không kịp báo hiếu. Và tôi nhận ra với chính bản thân. Tôi đã bất hiếu với
ba...
Tôi đáng bị xỉ bám là một đứa con trai hư hỏng, mất dạy...
Khi tôi bắt đầu than cực khi ở đây thì ở quê, ba tôi đã bỏ
rượu, đã bắt đầu đi làm...
Hình như tôi bắt đầu xót xa. Tôi nhận ra rằng...người ba nào
cũng thương con, nhưng người ba không bao giờ nói ra.
Hãy sống làm sao cho tốt với ba...Ba dù có ra sao cũng là ba
của bạn. Ba yêu thương, nâng niu bạn lúc bạn còn nhỏ bạn đâu hay...
Đừng để một mai khi nhận ra thì đã muộn...
Ba à...Con xin lỗi ba nhiều lắm...
Nhận xét
Đăng nhận xét